Vợ của ta là quận chúa
Phan_43
"Ngưng nhi, có người nước miếng cũng chảy ra rồi." Ta nói khẽ với Tấn
Ngưng.
Tấn Ngưng biết ta đang chỉ điều gì, nàng mím chặt môi nhịn cười, không nói
gì cả.
"Quận mã, ngươi cảm thấy vừa nãy vũ khiêu thế nào?" Hoàng thượng hỏi.
- 698 -
"Ách…" Ta ngồi thẳng người, gật gật đầu, "Tốt lắm, tốt lắm."
Hầu Long ngồi ở đối diện đột nhiên xen miệng: "Ngày thường sợ là quận mã
gia không có vũ đẹp như vậy xem thôi?"
"Hầu Long, ngươi nói cái gì." Hoàng thượng giả bộ tức giận mắng, "Quận mã
đã có Tấn Ngưng quận chúa, mỹ nhân thế gian đệ nhất đệ nhì, ngay cả phi tử của trẫm
cũng không bì kịp, quận mã thế nào còn cần xem loại vũ thô bỉ này đây? Nói bậy, Hầu
Long, phạt ngươi rượu!"
"Hoàng thượng nói lời thực đúng! Thần nên phạt, nên phạt!" Hầu Long vội
cúi đầu, uống lên một chén rượu.
Nghe bọn hắn đối thoại, ta không hiểu vì sao cảm thấy không chút mùi vị, một
quân một thần này rốt cuộc đang muốn làm cái quỷ gì?
"Lại nói…" Hoàng thượng thay đổi ngữ điệu, nhìn ta, chậm rãi nói, "Nếu
không phải hoàng thúc kiên trì, Ngưng nhi sợ đã muốn gả cho Hầu Long, không lâu
sau, còn có thể là Thừa tướng phu nhân nữa." Ta sửng sốt, lập tức ngẩng đầu khóe mắt
nhìn tới tên mập mạp cách đó không xa.
Hừ, chẳng lẽ đây là mục đích Hoàng thượng gọi ta cùng quận chúa tới, muốn
nói móc quận chúa, hạ thấp ta?
"Hoàng thượng." Tấn Ngưng mở miệng nói, ta nghiêng đầu, nhìn nét mặt
nàng đang mỉm cười, "Ngưng nhi cùng Nhược Hề tâm đầu ý hợp, có thể cùng một chỗ
là phúc khí hai người chúng ta. Phụ vương cũng bởi vì Ngưng nhi khăng khăng muốn
- 699 -
cùng Nhược Hề thành hôn, mới thoái thác chỉ hôn của ngài. Ngưng nhi cảm thấy dù
tiếp tục cuộc sống vinh hoa phú quý, cũng không sánh bằng cùng người mình yêu
song túc song tê, ngài nói phải không, Hoàng thượng?" Hoàng thượng rõ ràng bị
những lời này của Tấn Ngưng khiến cho choáng váng, một lúc lâu sau mới kịp phản
ứng, liên tục gật đầu, cười nói: "Ngưng nhi nói thực đúng! Lần này, là trẫm nói bậy,
trẫm phạt chính mình rượu!" Nói rồi giơ lên chén rượu trong tay uống cạn. Có phải
làm Hoàng thượng đều thích phạt người ta rượu, hay chính mình tự phạt mình không.
Ta quay đầu nhìn Tấn Ngưng, đối với nàng ở trước mặt Hoàng thượng dám
nói những lời như vậy, tâm chợt cảm thấy bất an.
"Làm sao vậy?" Cảm nhận được ta nhìn chằm chằm nàng, Tấn Ngưng quay
đầu, cười hỏi.
Ta lắc đầu, cười cười cùng nàng: "Không có gì."
Xem ra, quận chúa cảm thấy mình nói những điều kia là vô cùng tự nhiên. Ta
thầm thở dài, mặc dù nói thì khiến lòng ta đau khổ, nhưng ở trước mặt Hoàng thượng
lớn gan nói yêu như vậy, nhưng bảy tháng sau, phải làm thế nào hướng Hoàng thượng
giải thích mối quan hệ của chúng ta đây? Ta nhìn tên mập mạp ngồi ở đối diện mà sắc
mặt thoáng chốc âm trầm, chỉ sợ đến lúc đó, vị "Thừa tướng tương lai " này sẽ đặc
biệt gây khó dễ cho quận chúa, khiến cho nàng khó lòng chịu nổi. Nhưng... Đến lúc đó
còn có vị "Tề tướng quân" kia, chắc chắn hắn sẽ không dám đối với Tấn Ngưng như
thế.
Nghĩ như vậy, ta yên tâm lại.
"Ngưng nhi." Hoàng thượng lại nói, biểu cảm nghiêm túc rất nhiều, "Lúc
trước, khổ hoàng thúc và ngươi."
- 700 -
Tấn Ngưng cúi đầu, không nói điều gì.
"Trẫm lần này là bởi vì nguyên nhân khác mới phái hoàng thúc đến Ký Châu...
Trẫm... Cũng không có ý như vậy." Hoàng thượng thấp giọng nói, ngữ điệu tràn đầy
thành khẩn.
Thấy quận chúa không hề có ý muốn đáp lời Hoàng thượng, ta vội nói:
"Hoàng thượng, Vương gia cùng quận chúa đối với việc này cũng không để tâm,
những ngày này ta sẽ chiếu cố tốt quận chúa, thỉnh Hoàng thượng yên tâm."
"Ân." Hoàng thượng gật gật đầu, thở dài, "Xem ra, Ngưng nhi đích thực
không hề tuyển sai hôn phu, vậy Ngưng nhi cả đời này nhờ ngươi."
Ta sửng sốt, sau khi kịp phản ứng mới gật gật đầu.
Cả đời này nhờ ta?
Trong lòng ta thầm cười một tiếng.
Ít nhiều Hoàng thượng cũng có thể trong nháy mắt cho ta thật sự cảm thấy
được, người cả đời có thể làm bạn với Tấn Ngưng chính là ta.
- 701 -
【 91 】
"Hoàng thượng." Tên mập mạp đối diện lại đột nhiên mở miệng, hắn khinh
thường bĩu môi, "Thứ cho thần nói thẳng, từ trước đến nay thần đều nghĩ... Không
đúng, phải làm là toàn dân kinh thành đều nghĩ, với thân phận Tấn Ngưng quận chúa,
cùng dung mạo xinh đẹp của nàng, phải hợp với một người thân cao uy dũng, anh
hùng bảo kiếm dắt thắt lưng..." Nghe đến đây ta không tự chủ kéo kéo khóe miệng, tên
mập mạp này chẳng lẽ là đang nói chính hắn sao.
Gương mặt Hầu Long không đổi sắc, vẫn chậm rãi nói: "Ai ngờ, lại là một
người gầy yếu thế này..." Hắn quay đầu nhìn ta, miệng nhếch lên cười hỏi, "Quận mã,
xin hỏi... Trước đây ngươi làm gì?"
"Ách..." Ta sửng sốt, liền hồi đáp, "Trước kia ta..."
"Phu quân là một lang trung." Quận chúa mở miệng, ôn nhu thay ta đáp lời.
Hầu Long hướng quận chúa cười cười, rồi lại lập tức quay đầu đối Hoàng
thượng nói: "Là một người gầy yếu thế này... Còn là giang hồ lang trung, ngài có cảm
thấy, khó tin không?"
Giang hồ lang trung... Đột nhiên phát hiện, nguyên lai nghề nghiệp cũng có
thể biến thành giang hồ.
"Hầu Long, ngươi muốn nói cái gì?" Hoàng thượng hé mắt hỏi.
"Ý thần muốn nói, quận mã nhất định phải có điểm gì hơn người, mới có thể
- 702 -
khiến cho quận chúa thật lòng yêu thương như thế!" Hầu Long nói rồi, xoay người
hướng ta kéo cao ngữ khí, "Quận mã, ngươi đã từng luyện qua võ?"
Ta nhíu mày, trả lời: "Không có." Ngươi vừa mới nãy còn nói ta là giang hồ
lang trung, giờ lại hỏi ta có hay không luyện võ, lối suy nghĩ này thật sự so với quận
chúa chuyển hóa còn mau hơn a!
"Quận mã khiêm tốn rồi!" Hầu Long nhếch khóe miệng nói, "Nếu không từng
luyện võ, vậy vết sẹo trên mi trái ngươi từ đâu mà có? Ta từ nhỏ tập võ, chỉ cần liếc
mắt nhìn cũng có thể thấy vết sẹo kia bị quất mà thành, hơn nữa người vung roi, tuyệt
đối không phải tầm thường."
Ta không khỏi trừng to hai mắt, khi nghe hắn nói câu "Ta từ nhỏ tập võ " ——
Tên mập mạp như ngươi làm sao tập võ từ nhỏ??
"Làm sao vậy, quận mã, ta nói trúng rồi sao?" Hầu Long đắc ý cười lên vài
tiếng.
"Hầu đại nhân, phu quân thật sự chưa từng luyện võ, không biết vì sao ngài
phải nói những lời này?" Quận chúa nói, thần sắc của nàng dù vẫn dịu dàng, nhưng
ngữ điệu lại thể hiện ra vài phân cứng rắn.
"A, quận chúa thật là nóng lòng hộ phu, cùng một giang hồ lang trung phu
xướng phụ tuỳ*, nhường Hầu mỗ thật sự cảm động." Hầu Long quỷ dị cười, sau đó
bái thêm một cái. (*: chồng nói vợ theo)
Nhìn đôi lông mày nhỏ nhắn của quận chúa đã muốn nhíu lại, còn định mở
miệng nói thêm, ta lập tức kéo góc áo nàng, khẽ nói: "Ngưng nhi, đừng nóng giận, ta
không tính toán với tên mập mạp này." Vừa nghe ngữ điệu Hầu Long, ta biết là hắn
- 703 -
ngồi không rỗi rảnh muốn đi bới móc, cần gì phải quan tâm tới chó điên như vậy.
"Giờ lại thì thầm cùng nhau, xem ra cảm tình giữa quận chúa và quận mã, thật
sự rất thâm sâu a." Hầu Long nói rồi, nở nụ cười thô bỉ.
Ta hơi nghiêng đầu nhìn phía Hoàng thượng, vị đại thúc có khuôn mặt trung
hậu đó đang híp mắt, khóe miệng hơi cong lên, một bộ nghiêm chỉnh ngồi xem kịch
vui.
"Quận mã." Hầu Long đứng dậy, tiến hai ba bước vòng qua bàn đến giữa đại
sảnh, "Không nên khiêm tốn, nhân hôm nay có Hoàng thượng cùng quận chúa ở đây,
cùng ta tỷ thí một chút thế nào?"
"Hầu đại nhân..." Quận chúa lại muốn nói, ta nhẹ nhàng cầm cánh tay nàng, ý
bảo nàng đừng nên phí lời.
Ta xoay người, mở miệng cười nói: "Hầu đại nhân, Thành mỗ quả thật chưa
từng luyện võ, nếu ngài từ nhỏ đã tập, cần gì phải cùng giang hồ lang trung như ta tỷ
thí đây? Trên đường chó điên mới sống chết quấn quít lấy người, ngài... Đường đường
mệnh quan triều đình, cớ gì cần tính toán với một giang hồ tiểu lang trung như ta?"
"Ngươi!" Hầu Long hai mắt trợn trừng, rõ ràng bởi một câu “Chó điên” của ta
mà bốc lên nộ khí.
"Đủ rồi đủ rồi." Hoàng thượng lúc này mới ra tay ngăn cản, "Hầu Long ngươi
cũng thiệt là, quận mã nói không hề luyện võ, ngươi cũng đừng quá khó khăn với
người ta, trở về ngồi đi."
- 704 -
Hầu Long lại không nhúc nhích, xoay người ôm quyền: "Hoàng thượng, nếu
đã như vậy, thần thực ra muốn ở đây múa kiếm một chút, góp vui cấp mọi người."
"Nga?" Hoàng thượng quệt mồm, "Hầu Long ngươi muốn vui phải không,
được được được, trẫm hôm nay cũng cao hứng, vừa khéo quận chúa cùng quận mã ở
đây, ân chuẩn." Nói rồi hướng tiểu thái giám bên cạnh, "Ban thưởng kiếm."
Ta cùng quận chúa bất đắc dĩ ngồi nguyên tại chỗ, tên mập mạp này nãy còn
nói muốn cùng ta tỷ thí, giờ lại là múa kiếm góp vui, ta sẽ xem, hắn diễn trò như thế
nào.
"Tạ Hoàng thượng." Hầu Long cười tiếp nhận kiếm trên tay tiểu thái giám, di
chuyển thân thể béo phì, chậm rãi đến giữa trung tâm đại sảnh.
"Hừ." Hắn dùng khóe mắt liếc nhìn ta, khinh thường nói, "Đại trượng phu
muốn có thể bảo hộ vợ phải có thân thủ hảo, ngươi xem kỹ đi!" Ngay sau đó quát to
một tiếng, thanh kiếm cũng theo tay hắn vũ động trên không trung. Tuy nói rằng tên
Hầu Long này quả thực rất mập, nhưng múa kiếm cũng rất đúng khuôn đúng dạng,
xem ra đích thật là từ nhỏ tập võ. Vậy, cái thân bồ tượng này rốt cuộc như thế nào có
a?
Không lâu sau, kinh ngạc trong lòng ta đã bắt đầu an tĩnh lại. Hầu Long múa
kiếm tuy là nói có bài có bản, nhưng sự thật vẫn là thân hình quá mức béo phì, ta nghe
thấy tiếng thở dốc của hắn dần dần lớn, sắc mặt cũng theo đó tái nhợt, động tác bắt
đầu phân tán, giống như một ngọn tháp không chống đỡ nổi sức nặng của mình, đã
đến lúc cần phải sụp đổ. Ta tỏ ý quận chúa hãy lui thân mình hơn về phía sau, miễn
cho tên mập mạp đó trong lúc múa kiếm chẳng may lăn ra bất tỉnh, gây tổn thương
đến người vô tội.
- 705 -
Ta phủi mắt liếc nhìn Hoàng thượng, sắc mặt hắn tựa hồ cũng chẳng khá hơn,
có lẽ cũng lo lắng Hầu Long không chống đỡ được, kiếm chưa múa xong thì có thể
mạng nhỏ mình cũng không còn.
Thực sự nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, Hầu Long đột nhiên lảo đảo một cái,
mang theo kiếm hướng thẳng quận chúa đổ tới.
Đầu thoáng chốc trống không.
Hít một hơi cực nhanh, ta không tự chủ nghiêng thân mình chắn trước mặt
quận chúa.
"Nếu trước mặt vi sư có một thanh kiếm đâm tới muốn gây thương tổn, ngươi
sẽ dùng thân thể thay vi sư ngăn trở thanh kiếm này sao?"
Vì cái gì, trong óc ta đột nhiên xuất hiện lời như vậy?
Ta đã trả lời gì, và sư phụ nói gì?
Chẳng kịp suy ngẫm nữa, thanh kiếm kia đã sắp chạm vào ngực ta.
"Nhược Hề ——" Tiếng Tấn Ngưng từ phía sau kêu lên, nhưng ta không hồi
đáp, chỉ sững sờ nhìn thanh kiếm đang ngày càng gần sát.
Sau đó tiếp xúc.
Nhưng cũng chỉ là tiếp xúc, Hầu Long cuối cùng đã kịp ngừng lại, đầu kiếm
- 706 -
đặt trên ngực ta, không đâm thẳng vào. Ta lặng nhìn Hầu Long, hắn thở phì phò, sắc
mặt trắng bệch, bàn tay nắm kiếm vẫn không hề di chuyển. Vì vậy lúc này bỗng tạo
thành một khung cảnh buồn cười, một người mệt đến chết nửa thân cầm theo thanh
kiếm đặt trước ngực ta, còn ta thì chỉ ngây ngốc nhìn kẻ thiếu chút nữa đưa ta đến tận
Hoàng Tuyền.
"Nhược Hề? ...Nhược Hề!" Thanh âm của Tấn Ngưng kêu lên đánh vỡ màn
kịch câm đó, nàng bối rối từ sau lưng vươn tay kéo eo ta lại, đưa cơ thể ta cách xa
khỏi thanh kiếm kia.
Ngay sau khi thân thể rời xa đầu kiếm, nháy mắt vang lên thanh âm "Loảng
xoảng", kiếm lúc này ngã trên nền đất.
Quận chúa vội vàng xoay người ta lại, mặt đối mặt cùng nàng. Đến khi nhìn
thấy biểu tình trên mặt Tấn Ngưng, lòng ta mới chợt căng thẳng. Nét mặt Tấn Ngưng
lúc này tái nhợt chẳng hề thua kém Hầu Long, nàng cau chặt mày, thậm chí hốc mắt
như đã đỏ bừng, lo lắng cúi đầu nhìn nơi ta vừa bị kiếm đặt lên. Quận chúa miệng mở
giống như thì thào gì đó, đưa hai tay tới muốn chạm lên cơ thể, nhưng lại như băn
khoăn điều gì, không dám thật sự chạm vào ta. Hơn nửa ngày, mới cất được lên lời
hỏi: "Nhược Hề... Có đau hay không? Có bị thương tổn hay không? Ân?"
"Không có, ta không bị thương tổn gì." Ta cầm bàn tay run rẩy của nàng, vội
an ủi.
"Hầu Long! To gan!" Tiếng Hoàng thượng la hét.
"Thần…thần.. thần… đáng chết!" Hầu Long nơm nớp lo sợ.
Ta quay lại, chỉ thấy cả thân người Hầu Long đã quỳ rạp xuống đất, trán dính
- 707 -
chặt trên nền đất, không dám di động.
"Nhược Hề." Tấn Ngưng xoa khuôn mặt ta, để ta nhìn về phía nàng, vẫn như
trước lo lắng hỏi, "Thật sự không có việc gì? Có bị thương không? Có đau hay
không?"
"Thật sự không có việc gì." Ta nhếch môi, bày ra nụ cười cho là tươi sáng nhất,
"Đừng lo lắng."
"Quận mã! Có bị thương không?" Phía sau truyền đến thanh âm của Hoàng
thượng.
Ta xoay người, đáp: "Hoàng thượng, ta không sao."
Hoàng thượng cau mày, bộ dạng có vẻ lo lắng không thôi: "Có cần trẫm phân
phó thái y đến xem cho ngươi?"
"Không cần không cần." Ta vội ngăn cản, sợ thái y tới sẽ thoát y ta kiểm tra,
"Thật sự không có việc gì, kiếm cũng chưa đụng tới cơ thể ta mà." Chỉ có thể nói dối
để ngăn cản Hoàng thượng xúc động mà gọi thái y.
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi." Hoàng thượng nhẹ nhàng thở ra, xoay người
hướng Hầu Long đang quỳ trên mặt đất trách mắng, "Hầu Long, vừa rồi kiếm của
ngươi thiếu chút nữa làm bị thương quận chúa, may mắn quận mã xả thân cứu giúp,
nhưng cũng gần như mất mạng, hảo hảo một bữa xum họp, nhìn lại xem ngươi đã làm
nó thành gì?!"
"Thần, thần biết tội…" Hầu Long ngay cả đầu cũng không dám ngẩng, thanh
- 708 -
âm run rẩy, "Nhưng, nhưng quận chúa cùng quận mã... cũng không có chuyện gì,
thỉnh, thỉnh Hoàng thượng thứ tội!!"
"Nếu là có việc thì sao?!" Hoàng thượng trợn mắt trừng trừng, "Nếu người đã
chết, có phải trẫm nên chặt đầu ngươi xuống chuộc tội hay không?!"
"Hoàng thượng khai ân!!!!" Thân mình Hầu Long nhất thời run rẩy không
ngừng.
"Hoàng thượng..." Quả thực không nhìn được nữa, ta muốn mở miệng khuyên
Hoàng thượng chớ nên tức giận lãng phí khí lực, lại không ngờ Tấn Ngưng đã nhanh
hơn một bước: "Hoàng thượng, hôm nay gặp gỡ xin dừng ở đây đi, Ngưng nhi mệt
mỏi, phu quân cũng bị kinh hách, muốn về trước nghỉ ngơi."
Hoàng thượng ngẩn người, vội hỏi: "Vậy... Ngưng nhi, đêm nay trẫm vốn định
giữ các ngươi ở trong cung nghỉ ngơi..."
"Ngưng nhi, ta không sao..." Ta vừa định nói, quận chúa đã liếc mắt trừng ta
một cái, khiến lời cũng không cách nào thoát ra khỏi miệng, nàng lại hướng Hoàng
thượng nói, "Hoàng thượng, thỉnh cho phép ta cùng phu quân hai người trở về." Vẻ
mặt Tấn Ngưng đã không còn dịu dàng như nãy, nét mặt nàng tái nhợt vẫn chưa khôi
phục.
Trừ bỏ Tấn Ngưng, không ai dám nghiêm mặt lạnh lùng nói chuyên với
Hoàng thượng như vậy.
"Cái này... Được rồi, lần sau có thời gian sẽ cùng họp mặt." Hoàng thượng bất
đắc dĩ thở dài, gật gật đầu, "Các ngươi trước trở về đi."
- 709 -
"Tạ Hoàng thượng." Quận chúa hơi hơi hành lễ, lập tức kéo tay ta, xoay người
rời đi.
Quận chúa đi quá nhanh, ta còn chưa hành lễ đã bị nàng lôi kéo thất thểu rời
khỏi, dọc trên đường về nhiều lần suýt ngã. Tấn Ngưng không nói bất cứ lời nào, mà
ta cũng chẳng biết nói gì, nên cứ như vậy trầm mặc cùng nàng xuất khỏi cung.
"Ngưng nhi, thật sự không có việc gì, ngươi đừng lo lắng như vậy." Cuối cùng
ta gian nan mở miệng, ai dè Tấn Ngưng hoàn toàn không để ý tới, yên lặng kéo ta
hướng xe ngựa đã sớm chờ ở cách đó không xa.
Trong xe, vẫn là trầm mặc. Tấn Ngưng thủy chung nắm lấy tay ta, một chút
không buông, đem bốn chữ "Im lặng là vàng" diễn dịch tinh tế đến xuất thần nhập hóa.
Cuối cùng tới quận mã phủ, ta nhẹ nhàng thoát khỏi bàn tay nàng nắm nãy giờ, cười
nói: "Trời tối rồi, ta cảm thấy thân mình không sạch, trước đi tắm rửa một cái."
Nhưng động tác của nàng so với ta luôn nhanh hơn, lập tức túm lại cánh tay ta
vừa mới bỏ, thanh âm trầm lạnh: "Ngươi băng bó ngực làm gì?"
"Hả?" Ta giả ngu.
"Ngươi buông cái tay kia ra." Tấn Ngưng nói, mắt không hề chớp nhìn chằm
chằm cánh tay trái ta đang băng trên ngực.
"Không, chỗ này có chút ngứa." Ta cười, loạn xạ gãi gãi.
"Buông ra." Nét mặt quận chúa tức thì lạnh hơn.
- 710 -
"Ngưng nhi, đừng lo lắng." Ta thở dài, "Chỉ là một chút thương tổn."
"Ta nói ngươi buông ra." Tấn Ngưng hoàn toàn không thèm để ý lời ta.
Ta bất đắc dĩ buông tay trái đang băng trên ngực, lộ ra nơi y sam hơi hơi bị xé
rách, dính nhiều điểm máu.
"Vừa nãy ngươi nói không có chuyện gì." Tấn Ngưng nói, nắm lấy tay ta càng
thêm chặt.
"Vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại." Ta nhẹ giọng nói.
Có lẽ là miệng vết thương không sâu, vừa nãy khi bắt đầu bị đâm hoàn toàn
không có xuất huyết, cũng chẳng thấy đau. Nhưng trong lúc Tấn Ngưng lôi ta xuất
cung, cảm giác đau đớn mới bắt đầu xuất hiện, đến khi bước lên xe ngựa, thế nhưng
cúi đầu lại phát hiện vạt áo ngực có ti ti vết máu.
Quận chúa mím chặt môi, ta định nói gì đó, lại đã bị nàng không một lời túm
xuống khỏi xe.
Nguyệt Nhi, Tiểu Thúy, Cửu tỷ cùng mọi người sớm chờ ở cửa, bọn hắn vừa
định mở miệng, Tấn Ngưng đã không để ý gì, dắt tay ta hướng vào trong phủ. Khi ánh
mắt tất cả mọi người đều là nghi hoặc, Tấn Ngưng hung hăng kéo ta trở về phòng, cửa
vừa đóng lại, nàng đã thanh âm lạnh lùng nói: "Cởi quần áo ra."
"Gì?" Ta xả khóe miệng.
- 711 -
"Ta nói ngươi cởi quần áo ra." Ngữ khí Tấn Ngưng cực kỳ không kiên nhẫn,
mày nàng cau chặt, biểu tình như muốn nói "Chẳng lẽ ngươi điếc sao".
"Ta... Chính là..." Ta có chút không biết làm sao.
"Ngươi không cởi, ta giúp ngươi cởi." Quận chúa nâng cao cằm, tiến tới phía
trước, bắt đầu muốn động thủ.
"Ta cởi! Ta cởi!" Ta một bên lui về phía sau, một bên ý bảo quận chúa không
nên kích động.
Ông trời, vì sao lúc này ta lại cảm giác Tấn Ngưng tựa như một tên sơn tặc,
ngang ngược ức hiếp dân nữ a.
【 92 】
Cởi bỏ vạt áo của mình, cũng không thoát xuống ngoại bào, ta mở vạt áo rộng
ra. Quả nhiên, ở phía dưới giữa hai xương quai xanh, xuất hiện một vết đỏ, rất rõ ràng
là nơi vừa bị đầu kiếm chạm vào. Miệng vết thương đích thực không sâu, có lẽ chỉ là
cắt lên da thịt, rất mảnh và nhỏ, miệng khép lại cũng sẽ thật mau.
"Xem đi, không có việc gì, nhiều lắm chỉ là thêm tiểu vết sẹo, vậy giờ là hai
mươi vết, mỹ mãn." Ta nói giỡn.
- 712 -
Quận chúa trừng mắt liếc nhìn ta, rồi tiến đến gần, khom thân thể xuống, nhíu
mi nhìn nhìn, đến khi cảm thấy thương thế đích thực không nặng, sắc mặt nàng mới
yên tĩnh trở lại. Lúc này, quận chúa đã khôi phục lại bản tính ôn nhu bình thường, đối
với ta nói: "Trước mặc hảo y phục, đừng để lạnh, ngồi lên giường đi." Nói rồi xoay
người đi tới hướng tủ gỗ, lấy ra chiếc rương bình thường ta vẫn mang ra ngoài chẩn y.
Sau khi mở rương ra đặt ở trên bàn, Tấn Ngưng đi tới bên cửa, nhẹ giọng
hướng phía ngoài hô: "Nguyệt Nhi?"
"Vâng." Quả nhiên, Nguyệt Nhi luôn luôn ở ngoài cửa đợi lệnh.
"Đi mang chậu nước ấm đến đây." Tấn Ngưng phân phó.
"Vâng, quận chúa." Nguyệt Nhi vội đáp lời.
Quận chúa quay lại, ngồi xuống gần bên ta, hỏi: "Chỉ có một vết thương này?
Hay còn những nơi khác?"
Ta cười: "Ngưng nhi, ngươi không thấy sao, kiếm chỉ chạm đến nơi này của ta,
những nơi khác không có việc gì."
"Không có việc gì? Vừa mới trong cung ngươi cũng nói không có việc gì,
nhưng bây giờ..." Tấn Ngưng dừng lại, rồi sau đó thở dài, "Bây giờ còn đau hay
không?"
Ta lắc đầu.
- 713 -
"Chúng ta căn bản là không nên tiến cung." Quận chúa rầu rĩ nói.
"Ngoài ý muốn mà thôi." Ta không sao cả cười cười.
Tấn Ngưng ngẩng đầu, giống như hờn dỗi nói: "Đều là lỗi của tên mập mạp,
nếu không phải hắn..."
"Ha ha…" Nghe lời thoáng thô tục từ trong miệng Tấn Ngưng - người ngày
thường vẫn luôn cẩn thận trong từng câu chữ nói, ta không khỏi cười lên thành tiếng,
"Ngươi gọi Hầu đại nhân là tên mập mạp?"
"Cười cái gì." Tấn Ngưng sẳng giọng, "Còn không phải học theo ngươi."
Ta cười gật gật đầu: "Phải phải phải, thật đúng là ví dụ tốt nhất cho câu ‘gần
đỏ thì đỏ’ a."
"Ngươi..." Quận chúa vừa định nói tiếp gì đó, ngoài cửa lại chợt truyền đến
tiếng Nguyệt Nhi kêu: "Quận chúa, nước ấm đã tới."
"Ngươi ngồi yên ở đây." Tấn Ngưng một bên dặn dò, một bên xoay người đi
tới cửa, mở ra tiếp nhận nước ấm, rồi lại tiếp tục phân phó Nguyệt Nhi nhường Cửu tỷ
đi chuẩn bị bữa tối, sau đó mới đóng cửa quay lại phòng.
Ta đi qua, đưa tay muốn tiếp nhận chậu thủy: "Ngưng nhi, để ta tự mình..."
Thấy ta tự ý đi tới, Tấn Ngưng mấp máy miệng, né tránh ta, đem chậu thủy
- 714 -
đặt xuống mặt đất bên giường, tức giận hướng ta nói: "Ngồi xuống."
Chẳng qua chỉ là thương chút ngoài da, nhưng Tấn Ngưng lại chiếu cố ta như
bệnh nhân toàn thân phế liệt, bất đắc dĩ cười cười. Ta không muốn làm cho nàng mất
đi bản tính ôn nhu, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời ngồi lại bên giường. Nhìn thấy
nàng cúi đầu đem khăn mặt ngâm trong nước nóng, tỉ mỉ xoa vò, rồi lại xách lên dùng
sức vắt khô. Khẽ ngẩng đầu, dùng ánh mắt ý bảo ta mở rộng vạt áo. Nhìn nét mặt nàng
thực nghiêm túc, trong lòng cảm thấy như có dòng nước ấm chảy qua, từ nhỏ đến giờ
chưa từng có người tinh tế tỉ mỉ, chiếc cố cho ta như vậy.
Có lẽ một năm này, là quãng thời gian ta hạnh phúc nhất trong đời.
Cần quý trọng a, Thành Nhược Hề.
Tấn Ngưng cầm khăn mặt, thật cẩn thận lau lên vết thương, nhẹ giọng hỏi:
"Đau không?"
"Không đau." Ta lắc đầu, kiên nhẫn trả lời một câu hỏi đã vô số lần. Dù cho
quả thật rằng Tấn Ngưng là chuyện bé xé ra to, nhưng ta vẫn tuỳ hứng hưởng thụ lấy
sủng ái lúc này của nàng.
Thật không dễ dàng lau đi vết máu, Tấn Ngưng bước tới cạnh bàn, lấy một lọ
kim sang dược, nhẹ nhàng nói với ta : "Ngươi nhịn đau một chút."
Tấn Ngưng cau mày, thật cẩn thận đồ thuốc lên trên vết thương, môi mỏng
mím chặt, tựa như còn đau đớn khó chịu hơn cả ta là người bị thương thật sự, khiến ta
không khỏi cười thành tiếng. Tấn Ngưng ngước mắt, nàng có lẽ đã quen với tật xấu ta
hay thỉnh thoảng ngây ngô cười, sau khi liếc ta một cái, lại cúi đầu cẩn thận đồ thuốc.
Đến khi hết thảy đã xong, Tấn Ngưng thu hồi y rương, đưa ta ra ngoài dùng bữa.
- 715 -
"Ai nha, đáng lẽ được ăn một chút mỹ thực trong cung, cuối cùng lại chẳng
được gì." Nhớ tới những đồ ăn vừa nãy chưa đụng được nhiều, ta trong lòng không
khỏi có chút tiếc hận.
Tấn Ngưng đứng bên cửa, tức giận sẳng giọng: "Nói nhăng gì đấy, đồ ăn trong
nhà mới là mỹ thực."
Nghe được chữ "Nhà" này ta không khỏi sửng sốt, lập tức cười gật gật đầu.
Đây là lần đầu tiên.
Lần đầu tiên ta có ý niệm về "Nhà".
Sau bữa tối, Tấn Ngưng trước đi tắm, còn ta thì lang thang ở trong sân.
"Quận mã gia?" Phía sau truyền đến tiếng gọi.
Ta quay đầu, phát hiện là Nguyệt Nhi.
"Nguyệt Nhi?" Ta cười cười, tiến đến gần nàng.
"Hôm nay ngài cùng quận chúa tiến cung đã xảy ra chuyện gì sao?" Nguyệt
Nhi thoáng khẩn trương hỏi.
Ta sửng sốt, để tránh cho nàng lo nghĩ, ta liền nói: "Không có đại sự gì, đừng
lo lắng."
- 716 -
Nguyệt Nhi thở dài: "Hôm nay lúc quận chúa kéo ngài vào phủ, ta sợ muốn
chết luôn, chưa bao giờ từng thấy quận chúa hoảng thành như vậy."
Bóng đêm buông xuống, trong viện cực kỳ tĩnh lặng. Đột nhiên ta muốn qua
Nguyệt Nhi biết thêm nhiều hơn về quận chúa.
"Trước kia quận chúa…" Ta không che giấu được lòng hiếu kỳ của mình, hỏi,
"Là người như thế nào?"
Nguyệt Nhi hơi sửng sờ, lập tức cười nói: "Cô gia nhà chúng ta là muốn biết
thêm về quận chúa sao?"
Ta ngượng ngùng cười.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian